Vô Tâm
Phan_8
Ta tự nhủ, xem ra sau này không thể nói một ngày làm thầy, cả đời làm cha nữa rồi.
Chương 13
Thẩm Hoành thật lợi hại, dưới tình huống xung quanh không có gia vị lẫn đồ dùng nhà bếp gì mà vẫn có thể làm được món Gà lá chuối ngon đến vậy. Chờ ta ăn no nê xong, Thẩm Hoành rất săn sóc đưa cho ta một cái hồ lô, “Uống chút nước cho thông cổ họng.”
Ta uống vài ngụm nước, trong lòng có chút cảm thán: Đúng là có sư phụ liền có tất cả mà.
Ta trả hồ lô lại cho Thẩm Hoành, “Sư phụ cũng uống chút đi.”
Vẻ mặt của Thẩm Hoành liền thỏa mãn, khiến ta cảm thấy công lao của lời này có thể sánh với chắp tay vái tạ non sông gấm vóc. Cẩn thận ngẫm lại, hình như điểm thỏa mãn của Thẩm Hoành không giống với tính cách bên ngoài của hắn. Mỗi lần đều vì lời nói vô tâm của ta mà vẻ mặt tươi cười, rồi lại vì những suy nghĩ cá nhân ta lỡ thốt ra mà lạnh mặt.
Hay cao nhân ẩn mình nơi núi rừng đều… khó hiểu như vậy?
Nhưng cũng phải nói lại, ta thật sự tò mò sao Thẩm Hoành có thể tìm được ta. Ta hỏi:
“Sư phụ, sao đột nhiên người lại tới Tướng Quốc Tự đánh cờ với Liễu Không đại sư vậy?”
Thẩm Hoành trả lời: “Sau khi ta hồi phủ liền nghe hạ nhân nói con đi Tướng Quốc Tự với Thái tử, ta liền biết có chuyện không ổn. Thái tử có ý không tốt, sao ta có thể để A Uyển thành quân cờ của Thái tử chứ? Trước kia, ta từng có giao tình với Liễu Không đại sư, lần này tới đây liền nhờ ông ấy giúp ta làm một chuyện nhỏ.”
Ta nối mọi chuyện lại, mắt liền sáng rực, “Tiểu hòa thượng nói với Thái tử là Phương trượng cho mời do sư phụ bày mưu đặt kế?”
Thẩm Hoành gật đầu cười.
“Nhưng mà...” Chân mày Thẩm Hoành khẽ chau lại, ánh mắt nhìn ta thêm vài phần áy náy, “Ta cũng chưa từng đoán đến việc người của Tam hoàng tử sẽ nhúng tay vào. Chủ ý của ta là thừa dịp Liễu Không đại sư trò chuyện với Thái tử, liền mang con rời khỏi Tướng Quốc Tự. Không ngờ lại bị người của Tam hoàng tử đi trước một bước.”
Ta kinh ngạc hỏi: “Là Tam hoàng tử? Con với Tam hoàng tử cũng không thù không oán...” Còn chưa nói hết, ta đã đột nhiên giật mình, “Nếu con chết thì người bị tình nghi lớn nhất chính là Thái tử, còn Tam hoàng tử sẽ thành người được lợi nhất. Cha sẽ không ở phe của kẻ thù giết con gái, cũng chỉ có thể gia nhập phe của Tam hoàng tử, có đúng không?”
“A Uyển thông minh, nói rất đúng.”
Ta không khỏi thở dài một phen, chưa bao giờ nghĩ tới sẽ bị dính vào chuyện của triều đình, không ngờ cuối cùng vẫn bị dính vào. Vì muốn lôi kéo cha mà đứa con gái là ta đây lại trở thành mồi nhử. Ta còn tưởng rằng không muốn quan tâm thì không cần quan tâm, nhưng chuyện đã tới nước này, ta thật sự còn có thể vô tâm vô phế làm một Bình Nguyệt quận chúa luôn làm theo ý mình được nữa sao?
Hiện tại chỉ cần hơi không cẩn thận một chút thì sẽ có nguy hiểm tới tính mạng. Lần này ta may mắn tránh được, còn lần tới thì sao?
Ta thở dài, mặt có vẻ buồn rầu.
Thẩm Hoành nhẹ giọng nói: “Người ở địa vị cao khó tránh khỏi sẽ gặp nhiều chuyện bất đắc dĩ. Tuy A Uyển không muốn bị liên lụy, nhưng chỉ cần cha con còn ở phe kia một khắc thì vô hình trung con cũng sẽ ở trong đó. Con không có lựa chọn, chỉ có thể đối mặt. Nếu A Uyển thật sự không muốn đối mặt thì có thể cùng vi sư ở ẩn trong rừng, trong núi rừng chỉ có hai thầy trò chúng ta, yên tĩnh thoải mái, ngày ngắm mặt trời mọc, đêm ngắm trăng sao...”
Ta nháy mắt mấy cái, “Nếu con buồn, người sẽ đàn cho con nghe chứ?”
Thẩm Hoành nở nụ cười, “Tất nhiên rồi, A Uyển muốn nghe khúc nào, sư phụ đều nguyện đàn cho con nghe khúc đó.”
“Người đàn hay hơn Dịch Phong hả?”
“A Uyển nghe qua liền biết.”
Sư phụ tốt như vậy, đào tim móc phổi cũng khó có thể tìm được. Cha lẻn vào thâm sơn thay ta mời sư phụ như vậy, chắc mất không ít công phu. Chờ sau khi hồi phủ, nhất định phải bảo cha tăng lương cho Thẩm Hoành mới được.
Ta nói: “Ý tốt của sư phụ, A Uyển xin nhận. Chỉ là A Uyển đã quen với cuộc sống ở Vương phủ, nếu để con ở ẩn nơi núi rừng, con nhất định sẽ điên lên mất. Tuy cuộc sống theo lời sư phụ nói rất tốt, nhưng không thích hợp với A Uyển.”
Ánh mắt Thẩm Hoành hơi thất vọng, cũng không biết hắn đang nghĩ gì, vẻ mặt lại mang theo vài phần hối hận. Bỗng dưng, hắn im lặng nhìn ta, “A Uyển thích sống trong Vương phủ?”
Ta gật đầu, “Con thích sống dưới sự che chở của cha, không có liên quan đến chuyện triều đình.”
Thẩm Hoành lại hỏi: “Vậy A Uyển sẽ thích sống trong cung chứ?”
Ta nhíu mày, lắc đầu nói: “Sẽ không. Trong cung từ Hoàng hậu đến phi tử đều là nhân tinh[1], ở trước mặt các nàng, muốn nói cái gì cũng phải cân nhắc nửa ngày mới dám nói, quá tốn sức. Con tiến cung, cả người liền không thoải mái.”
[1] Nhân tinh: chỉ người rất có tâm nhãn, rất biết tính kế, thông minh rành đời, không dễ gạt, xử sự khôn khéo đưa đẩy, không biết chịu thiệt.
“Được.” Thẩm Hoành đột nhiên nói. Hai mắt hắn phát ra một tia sáng, như đang ao ước cái gì đó.
Ta khó hiểu hỏi: “Được cái gì?”
Thẩm Hoành dịu dàng cười nói: “A Uyển thích sống ở đâu, vi sư cũng thích ở đó. A Uyển chán ghét, vi sư cũng chán ghét.”
Nghe lời này xong, ta liền có cảm giác như gặp được tri âm. Ta cười khanh khách nói: “Xem ra chúng ta đã được định sẵn làm thầy trò từ kiếp trước rồi, sư phụ, người hợp ý với con ghê.” Dừng một chút, ta nói: “Có lẽ về sau chúng ta có thể luôn ở bên nhau rồi.” Sư phụ tốt với ta như vậy, lại còn tài hoa như thế. Chờ một ngày thích hợp, ta sẽ khuyên cha nhận sư phụ làm con nuôi, đến lúc đó, sư phụ liền có thể danh chính ngôn thuận ở chung một chỗ với ta, chờ sau này sư phụ cưới sư mẫu duyên dáng động lòng người, ta sẽ có thêm một huynh trưởng và chị dâu rồi.
Quá hạnh phúc mà.
Trong mắt Thẩm Hoành cũng tràn ngập khát khao về một tương lai tốt đẹp giống ta, hắn cười đến vô cùng thỏa mãn, nói:
“Ừ, chúng ta sẽ luôn ở bên nhau.”
…
Sau đó, Thẩm Hoành lại kể cho ta nghe không ít chuyện thú vị, ta nghe được chuyện hay, cũng kể cho Thẩm Hoành nghe chút chuyện vô sỉ ta đã từng làm với huynh trưởng. Nếu chuyện này để cha nghe thấy, chắc chắn người sẽ lột da ta mất. Nhưng Thẩm Hoành không phải cả đời làm cha, sau khi nghe xong, sắc mặt của hắn cũng không thay đổi, chỉ đến khi ta kể đến việc huynh trưởng dắt ta đi rình coi Trưởng tử của Lễ bộ Thị lang đại chiến ba trăm hiệp với nữ nhân của hắn, ánh mắt mới hơi hơi lóe lên.
Ta kể thoả thích, Thẩm Hoành lại rất săn sóc, khi ta nói đến khô miệng thì đúng lúc đưa hồ lô lên. Nói mệt, Thẩm Hoành lại cởi áo choàng đã được hong khô của mình trải xuống đất, dịu dàng nói:
“Ngủ đi, đợi hết mưa rồi chúng ta về nhà.”
Ta cảm thấy lời này có chút không đúng, nhưng cũng không nghĩ tiếp nữa, ngáp một cái rồi nằm trên áo choàng của Thẩm Hoành. Thẩm Hoành ngồi bên cạnh ta, thỉnh thoảng thêm chút củi lửa, khi ta sắp chìm vào giấc ngủ, Thẩm Hoành bỗng nhiên nói một câu:
“A Uyển, không hợp lễ thì chớ nhìn, sau này đừng cùng huynh trưởng xem mấy thứ đó nữa.”
Đầu ta mơ mơ màng màng, trả lời cho có lệ.
Chỉ nghe Thẩm Hoành lại nhẹ giọng nói, “Sau này... nếu con... ta...” Giọng rất nhỏ, ta chỉ có thể loáng thoáng nghe được vài chữ. Nhưng ta cũng không thèm để ý, chép chép miệng rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Ta mơ một giấc mộng.
Không phải giấc mộng đã theo ta mười sáu năm qua mà là giấc mộng hoàn toàn mới. Trong mộng có một phủ đệ theo phong cách Giang Nam, mưa bụi mông lung, đình đài lầu các cực kỳ lịch sự tao nhã. Ta đang đứng trên hành lang màu đỏ thắm, xung quanh có nha hoàn vội vàng đi ngang qua, nhưng không một ai có thể nhìn thấy ta.
Ta thử đưa tay ra ngăn một nha hoàn đang đi ngang qua để thăm dò, nào ngờ cánh tay lại xuyên qua vai phải của nha hoàn đó, ta giật mình vội thu tay về. Nhìn trái nhìn phải xung quanh một hồi, ta phát hiện có một mảnh lụa trắng bên trong phủ đệ.
Ta sống trong Vương phủ đã lâu nên cũng biết vài chiêu, nếu muốn biết chuyện gì đã xảy ra, cách tốt nhất là vào trong phòng của đám nha hoàn để hóng chuyện. Nhưng ta rất xa lạ với phủ đệ này nên cũng không biết phòng nha hoàn ở đâu, ta bình tĩnh lại, rồi nhanh chân đuổi theo nha hoàn.
Ta vừa tới gần, đã nghe thấy một nha hoàn búi tóc song kế hạ giọng nói: “Đại tiểu thư đúng là mệnh khổ, xinh đẹp như thế mà lại cố tình coi trọng Vô Song công tử lạnh lùng.”
Một nha hoàn khác cũng phụ họa nói thêm: “Tuy Vô Song công tử có vẻ đẹp có một không hai, nhưng cũng chẳng thể đẹp cả đời được.”
“Haiz, thật khổ mà. Lão gia phu nhân khổ, Đại tiểu thư khổ, Tần công tử cũng khổ. Nếu Vô Song công tử không thu Đại tiểu thư làm đồ đệ thì bây giờ con của Tần công tử cùng Đại tiểu thư cũng có thể vào trường học luôn rồi.”
Ta nghe xong cũng có thể đại khái đoán được chuyện xưa của phủ đệ này. Ừm, hẳn là Đại tiểu thư của phủ đệ này có chút quan hệ tình cảm với Tần công tử, ta đoán hẳn là thanh mai trúc mã gì đó, vốn hai người đến tuổi sẽ thành thân, không ngờ sau này Đại tiểu thư được Vô Song công tử thu làm đồ đệ, sau đó lại xảy ra vài chuyện khiến Đại tiểu thư rời khỏi nhân thế hại cha mẹ nàng người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Nha hoàn song kế lại thở dài: “Tần công tử nặng tình với Đại tiểu thư, Tần gia cùng Tạ gia chúng ta cũng là thế giao, năm đó Tần công tử làm biết bao nhiêu chuyện vì Đại tiểu thư, thật khiến người ta phải rơi nước mắt, nếu tôi là Đại tiểu thư thì sẽ không quan tâm đến Vô Song công tử gì đó, mà sẽ cùng Tần công tử tình thâm mười năm như một chẳng hề thay đổi, tôi liều chết cũng muốn gả cho Tần công tử, đừng nói là làm thê, làm thiếp tôi cũng cam lòng.”
Ta sờ sờ cằm, xem ra ta đoán cũng không khác lắm.
Ra khỏi hành lang màu đỏ thắm, vài nha hoàn không nói gì nữa, chỉ yên lặng cầm tiền giấy đặt trong chậu gỗ tiến vào gian nhà chính. Ta cũng vào theo, bên trong là linh đường, vài vị phụ nhân đang đốt tiền giấy bên cạnh quan tài, trong đó có một vị phụ nhân khóc đến đau lòng, “Con của mẹ, sao con nỡ nhẫn tâm bỏ mẹ mà đi! Lúc trước mẹ không nên để con tùy hứng, Thẩm Yến là tên đáng chết! Là hắn hại con ra nông nỗi này!”
Ta hơi ngẩn ra.
Thẩm Yến…
Cái tên này, hình như ta đã nghe qua ở đâu rồi.
Ta nhìn quan tài còn chưa được đậy lại, rồi đột nhiên có ý muốn đi xem thử, nhưng ta mới vừa bước một bước thì có một cơn gió từ sau thổi tới, có một bóng đen chạy xuyên qua người ta, trực tiếp nhào tới trước quan tài, đôi mắt sưng đỏ khiến người ta khiếp sợ, chỉ nghe thấy hắn bi thương gọi:
“A Uyển! A Uyển! A Uyển...”
Ta hơi kinh hãi, bất kỳ ai nhìn thấy có người nhào vào một quan tài gọi tên mình, cũng sẽ thấy sợ nổi cả da gà đi.
Tim ta lạnh buốt, muốn tiến lên nhưng lại không bước nổi dù là nửa bước. Lúc này, vị phụ nhân quỳ trước đống giấy tiền vàng lảo đảo đứng dậy, đỡ lấy vị nam tử bị tâm thần kia, khóc lóc nói:
“Mộc Viễn, là bác có lỗi với cháu…”
Nam tử kia hình như không nghe thấy, ánh mắt của hắn chỉ chuyên chú nhìn người đang nằm trong quan tài.
Bỗng dưng, nam tử tên Mộc Viễn kia đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thẳng về phía ta. Ta giật mình, ánh mắt kia quá điên cuồng, ta không khỏi lui về sau vài bước...
“A Uyển tỉnh tỉnh...” Chợt có thanh âm xa xôi như từ cuối chân trời truyền đến, “A Uyển tỉnh tỉnh, con gặp ác mộng.”
Ta bỗng nhiên mở mắt ra, ánh mắt xuyên thấu người ta không còn nữa, xung quanh cũng không phải phủ đệ lịch sự tao nhã mà là sơn động quen thuộc và xa lạ. Ta “Oa” một tiếng, nhào thẳng vào lòng người bên cạnh, run giọng nói:
“Sư phụ, con gặp ác mộng!”
Thẩm Hoành ôm sát ta, “A Uyển đừng sợ, ta ở đây.”
Mặc dù giấc mộng kia đã theo ta mười sáu năm, mỗi lần tỉnh mộng chỉ có thể nhớ lại cảnh máu nhuộm đầy trời, cũng chưa từng khiến ta kinh hoảng như thế bao giờ, nhưng trong giấc mộng vừa rồi, nam tử tên Mộc Viễn kia nhìn thẳng người ta bằng đôi mắt đỏ rực khiến ta sợ tới mức suýt nữa chân liền mềm nhũn.
Nhưng mà...
May mắn là mộng, may mà là mộng.
Chương 14
Khi ta tỉnh lại vào ngày hôm sau thì đập vào mắt là lồng ngực cứng rắn. Ta giật mình, ngước mắt nhìn lên thì thấy khuôn mặt đang ngủ của Thẩm Hoành, thật bình thản yên bình, đôi môi cong lên, như đang mơ thấy mộng đẹp.
Ta cố gắng nhớ lại chuyện đã xảy ra đêm qua, lúc này mới nhớ ra đêm qua ta gặp ác mộng, sau đó bổ nhào vào lòng Thẩm Hoành, về sau cũng không biết thế nào lại ngủ quên mất. Kết quả lại tạo ra tư thế mập mờ như này đây.
Nhưng hiện giờ ta đã thực sự coi Thẩm Hoành là sư phụ của mình, thật lòng chấp nhận địa vị của hắn, nên cũng không cảm thấy có gì không ổn. Ta dụi mắt, ngáp một cái, vừa đúng lúc đôi mắt của Thẩm Hoành cũng chậm rãi mở ra.
“A Uyển tỉnh rồi?” Khoé miệng của hắn nở nụ cười dịu dàng, bàn tay tự nhiên mơn trớn tóc mai rủ xuống của ta, theo hướng tới gò má ta, ngón tay vuốt ve da thịt ta. Ngón tay Thẩm Hoành ấm áp, sờ ta rất dễ chịu.
Chẳng qua động tác này hình như hơi không ổn cho lắm…
Trong ấn tượng của ta thì cha mẹ cũng vậy, huynh trưởng cũng thế, đều chưa từng làm hành động này. Ta nhớ những người làm động tác như thế này, chỉ có các công tử ăn chơi trêu ghẹo các cô nương ở Tần Lâu Sở Quán.
Ta giật mình, hả? Hay sư phụ đang trêu ghẹo ta?
Ta đưa ra kết luận, nói: “Sư phụ, chắc chắn mấy ngày nay người thường tới Tần Lâu Sở Quán!”
Ngón tay trên mặt ta cứng đờ, Thẩm Hoành vội nói: “A Uyển, con hãy nghe ta giải thích, chớ hiểu lầm. Ta...”
Phản ứng này của Thẩm Hoành khiến ta hơi khó hiểu, đi thì đi, cần gì phải giải thích với ta nhiều như vậy, ta ngồi dậy, cười ha hả vỗ vỗ bả vai của Thẩm Hoành, tạo vẻ “Sư phụ, không cần nhiều lời. A Uyển hiểu mà.” Dừng một chút, ta lại chia sẻ kinh nghiệm của ta cho Thẩm Hoành, “Nhưng thói quen này ngàn vạn lần không thể để lộ trước mặt cha, mắt cha tinh lắm, nếu biết được nói không chừng sẽ trừ người một tháng ngân lượng đó!”
Ta làm biếng duỗi thắt lưng, ánh mắt lơ đãng liếc ra ngoài, “A, mưa tạnh rồi. Sư phụ, chúng ta có thể trở về rồi.”
Ta kích động nhìn Thẩm Hoành.
Không ngờ Thẩm Hoành lại mang vẻ mặt thất vọng ủ rũ, ta nháy nháy mắt, hỏi: “Sư phụ, hình như người hơi mất hứng?” Với lại... còn giống như hơi ủ rũ? Nhưng ủ rũ cái gì chứ?
Thẩm Hoành lắc đầu, “Ta ra ngoài lấy chút nước về.”
Sau khi Thẩm Hoành rời đi, ta lấy tay làm lược, sau khi chải hết tóc, tính búi đại một búi tóc. Ngày hôm qua bị ướt hết người, ta hong khô y phục cũng thuận tiện gỡ búi tóc để tóc mau khô hơn. Nên bây giờ ta đúng là một bộ dạng tóc tai bù xù, có điều việc búi tóc hơi khó khăn với ta. Thường ngày việc ăn, mặc, ở, đi lại đều do Đào Chi và Lê Tâm xử lý, hôm nay rời khỏi hai người họ, rất không quen.
Ta búi tóc xong, kết quả là lỏng lẻo rơi rũ xuống.
Ta khẽ thở dài một tiếng, bỗng dưng có một bàn tay duỗi tới, “Để ta.”
Ta kinh ngạc hỏi: “Sư phụ, đến việc này người cũng biết hả?”
“Chắc không khó lắm, để ta thử một lần.” Thẩm Hoành nhận lấy trâm cài tóc trong tay ta, năm ngón tay thon dài xen qua tóc ta sinh ra kẽ hở, như có con bướm đang nhẹ nhàng nhảy múa trên đầu ta. Da đầu bỗng nhiên xiết chặt, trâm gỗ sượt qua da đầu, đỉnh đầu nặng hơn, chắc búi tóc đã được búi chặt.
Ta vừa định sờ, Thẩm Hoành lại vươn tay.
Ta ngạc nhiên hiểu ra, lấy cây trâm phỉ thúy khắc hoa màu đỏ Tư Mã Cẩn Du tặng từ trong vạt áo ra đưa cho Thẩm Hoành. Thẩm Hoành thật lâu không nhúc nhích, ta quay đầu nhìn lên, phát hiện hắn đang nhìn chằm chằm trâm phỉ thúy khắc hoa màu đỏ.
Chẳng lẽ Thẩm Hoành thật sự thần thông quảng đại đến trình độ này rồi? Vừa nhìn cây trâm đã biết là Tư Mã Cẩn Du tặng cho ta? Trong lòng ta thấp thỏm vạn phần, cho rằng cây trâm này là bẫy do Tư Mã Cẩn Du hạ.
Thẩm Hoành nhìn thẳng vào mắt ta, hắn hỏi: “Cây trâm này là Thái tử tặng?”
Ta thấp thỏm gật đầu, câu hỏi này khiến lòng ta thấy không yên.
Thẩm Hoành nói: “Cũng chỉ là cây trâm bình thường.”
Ta an lòng, cảm thán nói: “Sư phụ thật thần thông quảng đại, chỉ nhìn một cái cũng biết là Thái tử tặng cho con.”
Thẩm Hoành cười nhạt nói: “Ta đã ở chung với A Uyển được vài tháng, A Uyển cũng chưa từng cài loại trâm phỉ thúy, mà cây trâm này chạm trổ tinh xảo, phỉ thúy đỏ rất đẹp, chắc chắn có giá xa xỉ. Ta nghe nói Thái tử Nam triều rất thích phỉ thúy, nói vậy cây trâm này cũng do Thái tử tặng cho.”
Ta đột nhiên nhớ tới mỗi lần Thẩm Hoành nhìn ta, ánh mắt luôn dừng trên đỉnh đầu của ta trước, sau đó mới tới mặt ta.
Ta cười nói: “Thì ra là vậy, trước kia luôn thấy sư phụ hay liếc đỉnh đầu của con, còn tưởng do búi tóc của con bị xộc xệch, không nghĩ tới là sư phụ đang quan sát xem con cài đồ trang sức nào.”
“Không.”
Ta sửng sốt, “Không phải á?”
Thẩm Hoành lặng yên nói: “Ta chỉ đang nghĩ vì sao A Uyển không muốn dùng trâm đào mộc ta tặng cho con thôi.”
Ta lại sửng sốt, một lúc lâu sau mới nhớ tới chuyện Thẩm Hoành đã từng tặng ta trâm đào mộc. Ta cũng không để ý mấy chuyện này nhiều, hôm đó sau khi bái sư về liền tiện tay tháo trâm đào mộc xuống, ngày thường trang điểm cũng do Lê Tâm và Đào Chi phụ trách, ta tự nhiên cũng không để trong lòng.
Chưa từng ngờ tới Thẩm Hoành sẽ để việc này trong lòng mấy tháng qua...
Ta hơi lúng túng nói: “Con... Con...” Vốn muốn bịa ra một lý do, nhưng thấy ánh mắt của Thẩm Hoành, ta nhất thời cũng không nghĩ ra được lời nào hay để nói.
Thẩm Hoành cài hoa cài đầu lên tóc mai ta, ngắt lời, “A Uyển thích trâm như thế nào?”
Ta suy nghĩ, “Không đặc biệt thích cái nào hết...”
Thẩm Hoành trả trâm phỉ thúy khắc hoa màu đỏ cho ta, ta nghi ngờ nhìn hắn.
“Búi tóc này không nên cài trâm này.” Thẩm Hoành hời hợt nói.
…
Sau khi ta cùng Thẩm Hoành trở về phủ, mới biết chuyện ta biến mất một đêm đã kinh động toàn thành. Người của Thái tử lục soát núi thâu đêm dưới mưa, Tam hoàng tử cũng phái người, ngay cả vị ở trong cung kia cũng lấy lý do thương thần tử mà điều động binh mã trong thành Kiến Khang.
Đêm qua, cả ngọn núi lớn rất náo nhiệt.
Nhưng hết lần này tới lần khác lại không có ai tìm ra sơn động Thẩm Hoành với ta ở lại.
Mẹ thấy ta bình an trở về, nước mắt tí tách tí tách rơi xuống, cũng không để ý đến hình tượng Vương phi hiền lương thục đức mà nhào thẳng vào người ta, ôm ta thật chặt, “Con ơi là con...”
Ta vươn tay nhẹ nhàng vỗ lưng mẹ, “Mẹ, con... khụ... khụ khụ khụ khụ khụ khụ...”
Mẹ quá sợ hãi, buông ta ra, nhìn ta từ trên xuống dưới, khuôn mặt trắng bệch tiếp tục ôm lấy ta, khóc ròng nói:
“Con đáng thương của mẹ, nuôi con lâu như vậy mà lại bị hủy trong một đêm.”
Ta muốn nói, mẹ à, thật ra con cũng không bị gì đâu, tại vừa rồi mẹ ôm con chặt quá thôi...
Chỉ tiếc mẹ không để ta có cơ hội trả lời, chỉ khóc sướt mướt nói: “Là mẹ không tốt, sớm biết như thế, dù hôm qua có bị tru di cửu tộc thì mẹ cũng không để con đi với Thái tử... Con của mẹ, con chịu khổ rồi...”
Bỗng nhiên, mẹ đột nhiên oán hận nói: “Rồi sẽ có một ngày, những nỗi khổ con phải chịu sẽ trả cho người nhà Tư Mã gấp mười lần!”
Ta ngẩn ra, chưa từng thấy mẹ dịu dàng ôn tồn sẽ có khẩu khí như vậy, mà còn là những lời đại nghịch bất đạo nữa. Nếu bị người có tâm nghe thấy, cũng đủ để định tội rồi.
Cũng may hạ nhân chung quanh đã sớm lui xuống, đến Thẩm Hoành cũng rời đi. Trong đại sảnh chỉ còn ta với mẹ. Ta nhẹ giọng nói:
“Mẹ, sư phụ đã cứu con, con không bị gì.”
Mẹ buông ta ra: “Là Thẩm công tử cứu con?”
Ta gật đầu, “Đêm qua con suýt nữa gặp bất trắc, là sư phụ kịp thời tới cứu con. Bởi vì mưa quá to, nên sư phụ đành tìm một sơn động hẻo lánh, hai chúng con đã trú mưa một đêm trong đó.”
Thần sắc của mẹ trở nên nghiêm trọng, nhưng rất nhanh người đã thu lại vẻ mặt phức tạp, hoà nhã nói:
“Thẩm công tử có ơn cứu mạng, con tuyệt đối không thể quên. Con với Thẩm công tử là thầy trò, thầy trò ở chung một đêm cũng không sao cả.”
Ta chợt nhớ tới lời của Liễu Không đại sư.
“Mẹ, Thái tử điện hạ và con đi Tướng Quốc Tự nghe Liễu Không đại sư giảng kinh. Khi con còn bé đã từng gặp Liễu Không đại sư phải không?”
Mẹ thờ ơ nói: “Hồi con còn bé, người con không khoẻ, mẹ với cha con liền mời Liễu Không đại sư tới niệm kinh cầu phúc cho con.”
Ta tò mò hỏi: “Có phải Liễu Không đại sư đã nói gì về con không?”
Mẹ nói: “Đúng là có nói vài câu. Nhưng mẹ cũng không nhớ rõ. Sao đột nhiên con lại hỏi chuyện này?”
Ta cắn cắn môi, “Liễu Không đại sư nói mẹ nhờ ông ấy giấu con chuyện gì đó.”
Vẻ mặt mẹ không thay đổi, chợt cười nói: “Nói đến đây mẹ mới nhớ. A Uyển là con gái, da mặt mỏng, Liễu Không đại sư lại là người xuất gia, để ông ấy nói với con những lời này đúng là không ổn. Năm đó, Liễu Không đại sư xem tướng mạo của con, nói con đường tình nhấp nhô, khó kiếm được phu quân. Mẹ sợ con nghe thấy sẽ khó chịu liền nhờ Liễu Không đại sư giấu con.”
Ta nhìn hai ngón tay của mẹ đang nắm chặt ống tay áo thêu tơ vàng, trong lòng nhất thời như gương sáng[1].
[1] Ý nói hiểu rõ mọi chuyện.
Mẹ đang nói dối.
Mỗi lần mẹ nói dối đều làm động tác này, ta quan sát mấy năm tuyệt đối sẽ không sai. Nhưng mẹ vì sao phải nói dối ta chứ? Ta nhớ ra rồi, ta muốn biết Liễu Không đại sư nói cái gì, hỏi Thẩm Hoành cũng như nhau thôi.
Mẹ không phải đã nói cũng bởi vì lúc đầu Thẩm Hoành nói giống hệt Liễu Không đại sư nên cha mới có thể không tiếc công sức mời Thẩm Hoành rời núi sao?
Sau khi rời khỏi đại sảnh, ta kéo đại một hạ nhân hỏi: “Sư phụ ta ở đâu?”
“Bẩm Quận chúa, Thẩm công tử đi ra ngoài rồi ạ.”
Mới từ núi về lại đi ra ngoài rồi? Hay Thẩm Hoành lại tới Tần Lâu Sở Quán để gặp người trong lòng? Ta hơi thở dài thất vọng.
Tin ta bình an hồi phủ rất nhanh đã truyền ra ngoài, lời đồn ta qua đêm với Thái tử tại Tướng Quốc Tự cũng biến mất, cha và huynh trưởng cũng nhanh chóng hồi phủ, nhìn thấy ta bình yên vô sự cũng đều thở phào nhẹ nhõm.
Cha cũng không nói gì, chỉ có huynh trưởng nói với ta, “Nếu sau này Thái tử điện hạ có mời muội ra ngoài, muội cứ giả bệnh là được. Ngày mai huynh sẽ cho người tung tin muội bị kinh sợ dẫn đến bệnh nặng.”
Nghĩ tới việc không phải nhìn mặt Tư Mã Cẩn Du nữa, ta đương nhiên vạn lần đồng ý.
Chắc Lê Tâm và Đào Chi cũng tìm ta cả đêm, hai người quần áo xộc xệch, trên váy áo đều dính bùn đất, giày thêu màu xanh cũng bẩn đến không nhìn ra hình gì.
Hai nàng nước mắt lưng tròng nhìn ta, “Quận chúa, người không có chuyện gì thật tốt mà.”
Ta nói: “Bản Quận chúa phúc lớn mạng lớn, hai muội cũng vất vả rồi, mau trở về tắm rửa đi.”
Hai người đáp “Dạ”, ta bỗng nhiên gọi Đào Chi lại, “Đặt trâm cài tóc này vào hộp trang sức của ta, đặt trong ngăn to ấy.”
Đào Chi thoáng ngẩn người rồi mới nhận lấy trâm phỉ thúy khắc hoa màu đỏ Tư Mã Cẩn Du tặng cho ta, cúi thấp đầu, nhỏ giọng đáp:
“Dạ, Quận chúa.”
Trời gần tối Thẩm Hoành mới trở về phủ, ta nhớ tới lời Liễu Không đại sư nói, liền một mực chờ Thẩm Hoành trong vườn. Thẩm Hoành vừa vào vườn, ta liền nhìn thấy hắn đầu tiên.
Hắn đang ôm ba hộp men màu xếp chồng có hoa văn cây cỏ.
Ta kinh ngạc hỏi: “Sư phụ ra ngoài mua đồ ạ?”
Thẩm Hoành đặt hộp xuống bàn đá cẩm thạch trước người ta, trên mặt có ý cười nhàn nhạt, nhưng chớp mắt Thẩm Hoành lại hơi khẩn trương, “Con mở ra nhìn xem.”
Ta không biết trong hồ lô của Thẩm Hoành có cái gì, nhưng không nhịn được lòng hiếu kỳ liền mở ba hộp men màu ra, vừa nhìn thấy, ta lại càng kinh ngạc, bên trong có rất nhiều trâm cài tóc, thoa cài đầu, đa dạng phong phú, ta nhìn mà hoa cả mắt.
“Đây… Đây là…”
Thẩm Hoành nhẹ giọng nói: “A Uyển không đặc biệt thích trâm cài tóc nào à? Hôm nay ta tới Lâm Lang Các, chưởng quỹ nói đa số các cô nương bằng tuổi con đều thích mấy kiểu này, những cái này đều bán chạy nhất trong mấy tháng nay. Nếu A Uyển muốn thứ độc nhất vô nhị, hộp bên phải chính là trân phẩm của Lâm Lang Các đó.”
Ta trợn to mắt, ta còn nói Thái tử là tay hào phóng, thì ra Thẩm Hoành mới là tay hào phóng thứ thiệt đó…
Thấy ta thật lâu không nói gì, trên trán Thẩm Hoành hơi đổ mồ hôi, thoạt nhìn có chút lo lắng, hắn dịu dàng nói:
“Nếu A Uyển không thích cũng không sao, ngày mai ta lại tới những cửa hàng khác mua thêm.”
Ta vội nói: “Không, con rất thích. Đa tạ sư phụ.”
Chương 15
Ta bị ba cái hộp men màu này làm sợ hãi đến quên cả hỏi, cho đến khi trở lại viện của mình mới nhớ ra ta đi tìm Thẩm Hoành là có chuyện quan trọng. Nhưng thấy trời tối rồi, ta cũng đành từ bỏ.
Trước khi ngủ, ta nghĩ tới cơn ác mộng đã mơ thấy khi ở trong sơn động, trong lòng không khỏi có chút sợ hãi. Ta sai Đào Chi đốt hương an thần vào huân lô mới an tâm đi ngủ.
Ta ngủ nửa giấc rất ngon, nhưng đến nửa đêm thì luôn cảm thấy có tiếng gọi đau thương đang gọi ta, ta chợt mở mắt, chung quanh lại là kiểu bài trí theo phong cách Giang Nam, nhưng so với đồ tang âm u lần trước thì lần này lại là đèn lồng màu đỏ thật to được treo trên cao mang không khí vui mừng.
Ta thử thăm dò vươn tay ra chạm cánh tay của nha hoàn, nhưng vẫn trực tiếp xuyên qua người nha hoàn giống lần trước.
Có cái gọi là một lần lạ hai lần quen, lần này ta cũng không kinh hoảng như lần trước nữa, chỉ hơi trầm ngâm một lát, rồi tìm đường ra phủ. Ta nghĩ đi nghĩ lại, thay vì đi loạn trong phủ còn không bằng trực tiếp ra phủ, như vậy có thể tránh phải gặp lại cái tên Mộc Viễn công tử bị điên kia.
Đêm qua Mộc Viễn thật sự làm ta sợ tới mức tim đập chân run, đêm nay ta thật lòng không muốn gặp lại hắn nữa.
Đi được một đoạn đường, chợt có vài nha hoàn đi về phía ta.
Ta rất ngạc nhiên, rõ ràng là việc vui, nhưng sắc mặt của các nha hoàn này đều có cái gì đó không đúng, đều miễn cưỡng vui vẻ, nhưng mặt mày lại lộ vẻ sợ hãi.
Vài nha hoàn xuyên qua người ta, ta tạm dừng, rồi lại tiếp tục đi về phía trước. Khi gần tới cổng chính liền nghe thấy tiếng trống đồng, kèn toả nột, tiếng pháo vang lên làm đau hết lỗ tai ta. Ta ôm tai ngước mắt nhìn lên, cảm thấy cả kinh, càng không muốn gặp người nào lại càng có thể gặp được người đó.
Mộc Viễn mặc trang phục tân lang, trên mặt cười đến đường làm quan rộng mở.
Ta ngây ngẩn cả người. Chuyện gì đây? Đêm qua hắn còn nhào tới trước quan tài mà khóc đến đau tim xé phổi, vậy mà chỉ chớp mắt liền vui vẻ thành thân với người khác? Ừm, nhưng phải công nhận, Mộc Viễn như này lại cảnh đẹp ý vui hơn nhiều.
Tổng thể thì tướng mạo cũng hơn Dịch Phong.
Chợt có người hô: “Tân nương tới, tân nương tới, tân lang mau đi nghênh đón.”
Trong ấn tượng của ta thì cưới tân nương là chuyện cực kỳ náo nhiệt. Nhìn phủ đệ của Mộc Viễn cũng thấy hắn là công tử nhà giàu, theo lý mà nói, cưới tân nương tất nhiên phải náo nhiệt hơn hôn sự của người bình thường rất nhiều.Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian